Cute Panda

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

Cà phê muối

Nguồn: qqzzhh.com
Người dịch: k400201@dichnhac.com


Câu chuyện này mình đã từng được đọc trên các trang mạng của Việt nam, hôm nay vô tình đọc được phiên bản tiếng trung, không biết là ai dịch lại của ai nữa :( Tự dưng lại có hứng thú dịch lại ;)).




他和她的相识是在一个晚会上,那时的她年轻美丽,身边有很多的追求者,而他却是一个很普通的人。因此,当晚会结束,他邀请她一块去喝咖啡的时候,她很吃惊,然而,出于礼貌,她还是答应去了。
Anh và cô quen nhau trong một buổi tiệc đêm, khi ấy cô trẻ trung, xinh đẹp, có biết bao kẻ vây quanh cô, còn anh chỉ là một chàng trai bình thường. Vì thế, khi buổi tiệc kết thúc, khi anh mời cô đi uống cà phê, cô đã rất kinh ngạc, nhưng vì lịch sự, cô vẫn nhận lời anh.

坐在咖啡厅里,两个人之间的气氛很是尴尬,没有什么话题,她只想尽快结束。但是当小姐把咖啡端上来的时候,他却突然说:“麻烦你拿点盐过来,我喝咖啡习惯放点盐。”当时,她愣了,小姐也愣了,大家的目光都集中到了他身上,以至于他的脸都红了。
Ngồi trong quán cà phê, không khí giữa hai người rất gượng gạo, chẳng có chuyện gì để nói, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc. Nhưng khi người phục vụ bê cà phê tới, anh đột nhiên nói: “phiền cô cho tôi thêm ít muối, tôi quen uống cà phê có chút muối”. Khi ấy, cô ngây người ra, cô phục vụ cũng vậy, ánh mắt mọi người trong quán đều đổ dồn về anh, làm anh ngượng chín người.

小姐把盐拿过来了,他放了点进去,慢慢地喝着。她是个好奇心很重的女子,于是很好奇地问:“你为什么要加盐呢?”他沉默了一会,很慢地几乎是一字一板地说:“小时候,我家主宰海边,我老是在海里泡着,海浪打过来,海水涌进嘴里,又苦又咸。现在,很久没回家了,咖啡里加盐,就算是想家的一种表现吧。”她突然被感动了,因为,这是她第一次听到男人在她面前说想家,相家的男人必定是顾家的男人,而顾家的男人必定是爱家的男人。她忽然有一种倾诉的欲望,跟他说起了远在千里之外的故乡,气氛渐渐的变的融洽起来,两个人聊了很久,并且她没有拒绝他送她回家。
Người phục vụ đưa lại một chút muối, anh bỏ vào, từ từ nhấm nháp cà phê. Cô vốn là một người rất hiếu kỳ, vì thế cô đã rất tò mò hỏi anh: “vì sao anh lại cho muối vào cà phê?” Anh im lặng một lát, rồi chậm rãi trả lời: “lúc nhỏ, nhà anh ở miền biển, quê anh bị biển bao trùm, suốt ngày sóng vỗ, khi nước biển bắn vào miệng, vừa chát vừa mặn, rất lâu rồi anh chưa về quê, cà phê muối chỉ gợi chút dư vị quê nhà”. Và, cô bị anh làm cảm động, vì đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một người đàn ông nói nhớ quê trước mặt cô, một người đàn ông biết nhớ nhà tất biết chăm lo gia đình, một người đàn ông biết chăm lo gia đình tất yêu thương gia đình. Đột nhiên, cô có ước muốn được chia sẻ cùng anh kể những câu chuyện quê nhà nơi xa xôi, không khí dần trở nên cởi mở, hai người nói chuyện rất lâu, và cô không từ chối khi anh đưa cô về nhà.

再以后,两个人频繁的约会,她发现他实际上是一个很好的男人,大度,细心,体贴,符合她所欣赏的所有的优秀男人应该具有的特性。她暗自庆幸,幸亏当时的礼貌,才没有和他擦肩而过。
Về sau, hai người thường xuyên hẹn hò, cô nhận ra rằng, trên thực tế anh là người đàn ông rất tốt, vừa rộng lượng, lại tỉ mỉ, tinh tế, phù hợp với mẫu đàn ông lí tưởng mà cô mong muốn. Cô thầm nghĩ mình thật may mắn, may mà khi ấy vì lịch sự mới không để “vuột mất” người ấy.

她带他去遍了城里的每家咖啡馆,每次都是她说:“请拿些盐过来好吗?我的朋友喜欢咖啡里加盐。”在后来,就像童话书里所写的一样,“王子和公主结婚了,从此过着幸福的生活。”他们确实过得很幸福,而且一就是四十多年,直到他前不久得病去世。
Cô đưa anh đến khắp các quán cà phê trong thành phố, lần nào cô cũng nói: “cho tôi xin thêm ít muối được không? Bạn trai tôi thích uống cà phê với muối”. Về sau, cũng giống như trong chuyện cổ tích: “hoàng tử đã cưới công chúa, và từ đây sống cuộc đời hạnh phúc”. Quả thật, hai người họ đã rất hạnh phúc, cho đến trước khi anh mắc bệnh qua đời.

故事似乎要结束了,若是没有那封信的话。那封信是他临终前写的,是写给她的:“原谅我一直都欺骗了你,还记得第一次请你喝咖啡吗?当时气氛差极了,我很难受,也很紧张,不知怎么想的,竟然对小姐说拿盐来,其实我不加盐的,当时既然说出来了,只好将错就错了。每想到竟然引起了你的好奇心,这一下,让我喝了半辈子的加盐的咖啡。有好多次,我都想告诉你,可我怕你生气,更怕你会因此离我。现在我终于不怕了,死人总是很容易被原谅的,对不对?今生得到你是我最大的幸福,如果有来生,我还希望能娶到你,只是,我可不想在喝加盐的咖啡了,咖啡里加盐,你不知道,那味道,有多难喝!”信的内容让她吃惊,也让她有种被欺骗的感觉。然而,他不知道,她多想告诉他,她是多么高兴,有人为了她,能够做出这样一生一世的欺骗。
Câu chuyện dường như đã kết thúc ở đây, nếu như không có bức thư ấy, bức thư anh gửi lại cho cô lúc sắp lâm chung, trong thư viết: “Tha thứ cho tôi vẫn lừa dối mình, mình có còn nhớ lần đầu tiên tôi mời mình đi uống cà phê không? Lúc ấy, không khí thật ngột ngạt, tôi rất buồn cũng rất khẩn trương, không biết nghĩ thế nào mà tôi lại nói với người phục vụ là cần thêm chút muối, lần ấy làm tôi uống cà phê muối nửa đời người. Đã có rất nhiều lần, tôi muốn nói cho mình biết, nhưng tôi sợ mình tức giận, tôi sợ vì thế mình bỏ tôi mà đi. Bây giờ, tôi không còn sợ nữa bởi người chết rất dễ được tha thứ phải không mình? Đời này có được mình là hạnh phúc lớn nhất đời tôi, nếu có kiếp sau, tôi hi vọng có thể được sum vầy cùng mình, chỉ là tôi không muốn lại uống cà phê muối nữa thôi. Mình không biết mùi vị cà phê muối khó uống thế nào đâu!” Nội dung bức thư là cô vô cùng kinh ngạc, cũng làm cô có cảm giác bị lừa dối. Nhưng, anh không biết, cô muốn nói với anh rằng, rằng cô rất hạnh phúc, bởi có người yêu thương cô đến vậy, có thể vì cô mà lừa dối suốt một đời như vậy...

8 nhận xét:

  1. Anh dịch đỉnh quá nhá :x
    Bài này em đọc tiếng Bông nhiều chỗ chẳng hiểu :))

    Trả lờiXóa
  2. khen là phải khen thật, đừng có xã giao đấy =)) lâu lắm rồi ko còn đọc các câu chuyện tình, ko bik dịch lời văn thế nào =))

    Trả lờiXóa
  3. Ơ, chẳng khen thật, anh nghĩ khen dễ lắm à? :))

    Cấu trúc tiếng Bông với tiếng Việt khác nhau nhiều, sau này muốn học tốt môn Viết chắc em phải cố gắng nhiều lắm.:D Cả môn Dịch nữa chứ, haiz!

    Trả lờiXóa
  4. Ôi, đây là bạn Gió dùng gu gờ trans đó hả? đừng nói với mình là như vậy nha ;))

    Trả lờiXóa
  5. @ Tiểu Vũ: muốn học tốt môn gì cũng thế,trước hết cần vốn từ phong phú ;)) jia you ;))

    @ Giản Đơn: bạn gió dùng qick trans đấy =)) cứ paste vô là nó dịch ra thế đó ;))

    Trả lờiXóa
  6. Y hệt luôn hả? Wow ;)) Bạn Gió đã "chém" tí nào chưa? :-"

    Trả lờiXóa
  7. dĩ nhin là phải chém rồi ;)) ko chém sao được như thế =))

    Trả lờiXóa
  8. Gió: Ơ, xie xie ni :">

    Giản Đơn: đã là gió thì đương nhiên phải chém rồi =)). Không phải ai muốn chém là chém đc đâu chị ạ, như em này, ko hiểu cái j thì chém thế nào đc? =))

    Trả lờiXóa